Thật sững sờ khi nghe được tin ông mất. Mới cách đây không lâu tôi
còn thấy ông xuất hiện trên mặt báo bàn về một vấn đề nóng bỏng của xã hội. Vậy
mà nay… ông đã ra đi
Tôi vẫn nhớ nụ cười hiền hậu, giọng nói khoẻ khoắn của ông trong lần
gặp gỡ giao lưu với các doanh nhân trẻ của câu lạc bộ 2030 thuộc Thời báo Kinh tế Sài Gòn. Biết tiếng ông
đã lâu, đọc những bài báo bàn về các vấn
đề kinh tế, xã hội của ông, nhưng khi gặp tôi vẫn bị bất ngờ. Tôi không bị bất
ngờ về kiến thức hay tư duy chiến lược sắc bén của ông, điều tôi bất ngờ nhất
lại chính là tính cách của ông. Ông bình dị, gần gũi, điều này giải thích tại sao
giới trẻ rất thích gặp gỡ, trao đổi và nghe ông nói chuyện. Trong buổi giao lưu
thân mật này, có những lúc chúng tôi quên mất rằng mình đang nói chuyện với một
người từng đứng đầu chính phủ. Chúng tôi nói về rất nhiều vấn đề từ chuyện thi
hoa hậu Việt Nam vừa diễn ra cho đến những vấn đề liên quan đến chính tri, kinh
tế, xã hội, về những điểm bất cập trong chính sách của chính phủ về sử dụng
nhân tài, bổ nhiệm lãnh đạo... Ông chăm chú lắng nghe, phân tích và cùng tranh
luận với những doanh nhân trẻ, những người may mắn được lớn lên và trưởng thành
khi đất nước đã hoà bình thống nhất, không phải chịu cảnh chiến tranh như thế
hệ ông. Ông có nói với chúng tôi, đừng quá khắt khe, hãy nhìn nhận rằng chúng
ta đang thay đổi và đang tốt lên, ngày hôm nay đang tốt hơn ngày hôm qua và
ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay. Hãy khoan dung hơn, bớt đi chê trách, tin
tưởng vào ngày mai tươi sáng đó chính là những điều mà ông muốn nhắn nhủ với
chúng tôi, những người trẻ tuổi làm kinh tế trong thời kỳ mới. Một lời khuyên
với rất nhiều ý nghĩa không chỉ cho cuộc sống cá nhân hay việc quản trị trong doanh
nghiệp mà còn rộng hơn cho các vần đề của cả xã hội. Tôi nhớ mãi câu nói của
ông: “Nếu có đường thì đâu cần mở đường!”